Cửu Vĩ nương nương?

Tôi lập tức nhớ tới con hồ ly trắng chín đuôi trong đêm trăng kia, chẳng lẽ là cô?

Cơ thể miêu nô co lại, ánh mắt lộ ra một sự kính nể, e sợ, trong cổ họng khẽ gầm gừ, do dự không tiến lên.

Trong tay Nam Cung Phi Yến có ánh sáng trắng chớp hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miêu nô. Gương mặt Tà Thuật Sư giấu ở trong mũ áo choàng lại cười lạnh, trong miệng đột nhiên khẽ đọc chú ngữ, miêu nô nhất thời nóng nảy bất an, không ngừng kêu lên những tiếng kỳ quái, cơ thể lùi về phía sau hai bước, hình như muốn chạy trốn, nhưng rốt cuộc vẫn không chống lại được uy lực của những chú ngữ kia, gầm to một tiếng rồi không để ý tới chết sống, phóng người nhào tới.

Ánh mắt Nam Cung Phi Yến lạnh lùng, ánh sáng trắng trong tay lập tức phát ra, trong chớp mắt ánh sáng trắng này lại hóa thành một con hồ ly trắng chín đuôi, cao tới mấy mét, toàn thân trắng như tuyết với ánh sáng chớp hiện, chậm rãi mở mắt ra. Nó đặt chân đứng đó nhìn miêu nô kia, toàn thân lập tức tản ra một uy thế nghiêm nghị, làm người ta vừa thấy lại tự nhiên sinh ra ý nghĩ muốn quỳ lạy.

Ánh mắt của con hồ ly trắng chín đuôi này bình thản yên tĩnh, ẩn chứa một lực lượng đặc biệt. Ở dưới sự uy hiếp của hồ ly trắng chín đuôi, cơ thể miêu nô vừa nhào tới bỗng nhiên nhảy ra sau, sau đó nằm rạp trên mặt đất, hồ ly trắng chín đuôi cúi đầu nhìn miêu nô giống như một người mẹ thần thánh vĩ đại đang nhìn một đứa con đang sợ hãi bị trách phạt vì sự bướng bỉnh của mình.

Ánh mắt hung hăng của miêu nô dần dần trở nên bình tĩnh. Vẻ mặt Tà Thuật Sư lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn hồ ly trắng chín đuôi thần thánh không thể xâm phạm và liên tục lùi lại mấy bước, hai tay không ngừng vung vẩy, lại phun ra mấy ngụm máu tươi, tính lấy máu làm chất trung gian sai khiến miêu nô.

Nhưng tính hung hăng của miêu nô đã bị hồ ly trắng chín đuôi khuất phục, lúc đầu còn gầm lên bất an, sắc mặt liên tục thay đổi, vài lần muốn nhảy dựng lên phát cuồng, chỉ là cuối cùng vẫn đánh không lại uy thế của hồ ly trắng chín đuôi nên ngoan ngoãn phủ phục trên mặt đất, trong miệng khẽ rên rỉ vài tiếng, răng nanh và móng sắc dần dần thu lại, làm gì còn có suy nghĩ muốn tranh đấu nữa.

Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh thấy thế thì nâng tay lên, chín cái ngân châm lại bay ra, lần lượt tiên vào chín vị trí trên cơ thể của miêu nô. Miêu nô kêu lên một tiếng, cơ thể lập tức không thể động đậy, đã bị chín cái ngân châm này ghim chắc ở trên mặt đất.

Đến lúc này, mặc cho Tà Thuật Sư sai khiến thế nào, miêu nô vẫn không hề có phản ứng gì.

Lúc này, quả cầu đen tự do bay lượn trong khoảng không đã bị ba người chúng tôi tiêu diệt hết, Tà Thuật Sư lại phải lấy ra khí đen. Hướng Vũ mau tay nhanh mắt, phóng người nhào tới, chỉ một đao đã chém đứt tới khuỷu tay phải của Tà Thuật Sư!

Tà Thuật Sư quát to một tiếng, bỗng nhiên lảo đảo lùi lại mấy bước. Cùng lúc đó, một đường khí đen lại từ chỗ tay bị đứt tuôn ra, trong nháy mắt lại hóa thành hình dáng tướng mạo của Tà Thuật Sư vô cùng dữ tợn gầm rú mấy tiếng, trực tiếp nhào vào khe nứt trong khe sâu.

Nhưng tôi liếc mắt nhìn qua đã thấy được, người này tuyệt đối không phải là bị vết nứt này hút vào, mà muốn nhân cơ hội chạy trốn!

Nghĩ lại khi hắn và Nam Cung Phi Yến từ vết nứt dưới nền đất đi ra thì hiểu rõ, vết nứt này cũng không uy hiếp nhiều với hắn. Mà phía dưới vết nứt này có vô số oan hồn, nếu để cho hắn chạy mất, như vậy chắc chắn là thả hổ về rừng, chỉ cần để hắn thành công chạy trốn, một thời gian sau sẽ lại là một mối họa lớn.

Vì vậy tôi vội vàng bước lên phía trước ngăn cản, chỉ lại chậm một bước, Huyết Ngọc Ban Chỉ trong tay còn chưa kịp vẽ ra huyết chú, đã bị hồn phách của Tà Thuật Sư thoát khỏi cơ thể bay ra đụng thẳng vào!

Tôi kinh hãi, còn chưa kịp thét lên một tiếng đã bị hắn mang theo lên giữa không trung, cơ thể bay ngược ra, đột nhiên cảm giác dưới thân trống rỗng, cúi đầu vừa nhìn thì lập tức hoảng sợ.

Vào lúc phía dưới tôi không ngờ là vết nứt trong khe sâu kia, phía dưới có từng trận âm phong và từng tiếng quỷ rít gào, cùng những âm thanh khác thường không ngừng vang lên.....

Mọi người đồng thời kinh ngạc kêu lên thành tiếng, Nam Cung Phi Yến xoay người cứu, phi đao của Hướng Vũ rời tay chém về phía Tà Thuật Sư. Mặc Tiểu Bạch hét lên chói tai:

- Anh họ...

Nhưng tất cả đều vô dụng, tiếng cười thâm hiểm của Tà Thuật Sư vang lên ở bên tai tôi, giọng hắn đầy căm hận nói:

- Nhãi con nhà họ Hàn, tôi muốn cho cậu biết, các cậu không giết chết được tôi đâu, linh hồn của tôi sẽ vĩnh viễn bất diệt...

Hắn giữ chặt lấy cơ thể của tôi, trong giây lát tôi lại không thể động đậy, cứ trơ mắt nhìn mình và hắn rơi vào trong vực sâu, mà khi cơ thể của tôi rơi xuống, thợ săn Thường vừa vặn từ vách núi đá leo lên, lại tròn mắt kinh ngạc nhìn tôi, sốt ruột rơi thẳng xuống.....

Anh ta giống như đang đón lấy tôi vậy. Giờ phút này, trong vực sâu lại bỗng nhiên dâng lên một đợt khí đen xông thẳng lên trời. Nam Cung Phi Yến vừa bay tới lại không có cách nào đặt chân ở trong khí đen kia, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, một tia sáng trắng hiện lên, nhưng chỉ có thể trốn về phía xa.

Tôi ở trong khí đen, hồn phách càng không yên, khắp người cảm giác lạnh giá, nếu không phải tu luyện bức họa Thiên Thư, chỉ sợ lần này sẽ phải mất hồn mất vía, trọn đời rơi vào trong vực sâu tối tăm này.

Bên tai tôi nghe được tiếng âm phong gào thét, tiếng cười của Tà Thuật Sư vang vọng ở trong sự hoảng hốt, tôi chậm rãi tỉnh táo lại và mở mắt nhìn, lại thấy mình không ngờ đang rơi ngang qua bên trong một mảnh sương mù màu đen, phía dưới là một mảnh sương mù tối tăm dày đặc, hoàn toàn không nhìn thấy rõ, chỉ có những âm thanh khác thường trong sương mù màu đen nhắc nhở tôi, ở đây rất có khả năng là cánh cửa vực sâu đi thông tới địa ngục.

Trên người của tôi dần dần khôi phục lại sức lực, nhưng xung quanh hoàn toàn không có chỗ mượn lực, cho dù muốn tìm cách thoát thân cũng không có cách nào. Đang lúc nóng nảy, bỗng nhiên một luồng ánh sáng màu đen từ khoảng không bay xuống, một tiếng nặng nề vang lên đang cắm vào một vách đá nhô ra cách phía dưới người không xa. Đó chính là thanh trường đao màu đen của Hướng Vũ.

Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, có lẽ là mạng tôi còn chưa hết, đúng vào lúc này, tôi đang rơi xuống, trong lúc hoảng loạn vươn tay ra đã nắm được thanh trường đao, đồng thời chân đạp một cái ở trên vách đá, cơ thể mượn lực, không ngờ vừa vặn xoay người rơi vào trên vách đá chỉ lớn hơn mười mét vuông phía dưới.

Điều này quả nhiên là tìm được đường sống trong cõi chết. Nhưng tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên dưới đều là một mảnh sương mù màu đen mờ mịt. Trong giây lát không ngờ lại không biết mình đang ở chỗ nào. Mà Tà Thuật Sư ở trong không trung phía trước đã hóa thành một đám khí đen tung hoành ngang dọc, nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng muốn nhanh chóng đưa tôi vào chỗ chết.

Tôi theo bản năng tiện tay rút thanh trường đao này ra, lại cảm thấy cầm trong tay vô cùng nặng. Tôi cúi đầu nhìn mới biết được thanh trường đao này hóa ra cũng không phải là kim loại, toàn thân ngăm đen, không sống không lưỡi, nhưng toàn thân lại tản ra một khí tức kỳ lạ.

Tôi cẩn thận cảm nhận một chút, trong lòng lập tức rùng mình. Không ngờ trên mặt trường đao này lại mang theo khí tức tử vong.

Thanh trường đao này quả nhiên quỷ dị, thảo nào không bị lực hút kỳ lạ dưới lòng đất này ảnh hưởng, chỉ là đao này quá nặng, tôi xách lên còn được, muốn vung nó lên để đối phó với kẻ địch thì không quá linh hoạt, nghĩ lại tôi dứt khoát tiếp tục cắm trên mặt đất, Huyết Ngọc Ban Chỉ bắn ra gai nhọn, tập trung tinh thần ngắm chuẩn Tà Thuật Sư, chuẩn bị đối địch bất kỳ lúc nào.

Tà Thuật Sư bay tới bay lui ở giữa không trung, hình như không hề định chạy ngay mà cười lạnh nói:

- Nhãi con nhà họ Hàn, không ngờ cấm kỵ sư hôm nay cũng lưu lạc tới mức phải dựa vào người khác giúp đỡ, đúng là đáng thương, thật nực cười. Đáng tiếc, mất hết thể diện của tổ tông nhà cậu rồi. Hay là cậu theo tôi cùng nhảy vào vực sâu địa ngục này, ở phía dưới, cậu có thể thu được cuộc sống mới, thu được sức lực mà cậu mong muốn...

Hồn phách của hắn phiêu đãng, giọng nói lúc rõ lúc không, truyền từ trong sương mù màu đen đến, mang theo từng tiếng vọng, thật sự đáng sợ giống như oan hồn lệ quỷ dưới địa ngục vậy.

Vẻ mặt tôi không hề thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn và chậm rãi nói:

- Mánh khóe nhỏ này của anh không có tác dụng gì với tôi đâu. Nếu anh biết tôi là người của nhà họ Hàn thì nên biết, ý chí của người nhà họ Hàn kiên định, cấm kỵ sư tìm người giúp đỡ cũng không phải là chuyện mất mặt, tôi ngược lại cho rằng chỉ cần có thể tiêu diệt những kẻ gây hại như các người, thủ đoạn gì cũng không sao. Còn nữa, sư đệ của anh... có phải là một Chỉ Chú Sư thích đâm người giấy không?

Trong hồn phách của Tà Thuật Sư lộ ra hai điểm ánh sáng đỏ, cười tà nói:

- Coi như cậu thông minh, lại nói tiếp, ngược lại thằng nhóc nhà cậu làm hỏng chuyện tốt của tôi, nếu như hắn có thể tiếp tục đưa tới cho tôi hồn phách mèo già, hôm nay các người...

Tôi ngắt lời hắn:

- Được rồi được rồi, anh không cần nói những lời vô nghĩa làm gì. Thằng nhóc kia làm hết chuyện xấu bị tàn phế một chân, anh còn tệ hơn cậu ta, bị chặt đứt một cánh tay, đây chính là báo ứng. Tôi khuyên anh vẫn nên chuộc lại tội lỗi của mình đã gây ra, tranh thủ được khoan hồng, nếu như anh còn u mê không chịu tỉnh ngộ, như vậy hôm nay vực sâu địa ngục này thật sự sẽ là nơi chôn thân của anh.

Hắn cười khà khà một cách quái dị nói:

- Đây đúng là một chuyện cười trong thiên hạ, vực sâu này quả thật đi thông tới địa ngục, nhưng tôi lại có thể thoải mái tới lui. Ngược lại là cậu, chỉ cần cậu rơi vào vực sâu này thì chính là vạn kiếp bất phục, hồn phách sẽ dung nhập vào gió U Minh vạn năm, làm một u hồn oan quỷ không biết có nhận thức gì, ha ha ha ha...

Tôi khẽ gật đầu, chỉ cần hắn thừa nhận là tốt rồi, nói vậy, tôi ít nhất biết Chỉ Chú Sư hóa ra là cùng một phe với hắn, điều này cũng có thể giải thích được, vì sao khi tôi lên cấp ba, nghe được tiếng mèo gọi hồn, ra ngoài kiểm tra xem xét lại vừa vặn gặp phải Chỉ Chú Sư kia. Hóa ra cậu ta chính là đang thu thập hồn phách mèo già cho Tà Thuật Sư này.

Thậm chí bây giờ tôi nghi ngờ con của ma đêm kia chính là do Chỉ Chú Sư cố ý chuẩn bị. Con của ma đêm lấy mèo làm thức ăn, nó mới có thể thuận lợi thu được hồn phách của con mèo già bị chết thảm, để cho Tà Thuật Sư A Nam này chế tạo ra miêu nô sử dụng.

Trước sau suy nghĩ kỹ về chuyện này, cuối cùng có thể giải thích được thông suốt rồi. Nhưng tôi còn có rất nghi ngờ về một chuyện, hai giới Huyền, Linh trong miệng Tà Thuật Sư rốt cuộc là gì? Còn nữ, bọn họ trăm phương ngàn kế, chuẩn bị những thứ hại người lại là vì mục đích gì chứ?

Nhưng rõ ràng tôi không có mấy khả năng hỏi được những điều này từ trong miệng của hắn. Lúc này nơi đây cũng không phải là nơi tôi và hắn nói chuyện đàm phán được. Tôi hít một hơi thật sâu, tâm niệm thoáng động, Huyết Ngọc Ban Chỉ phát động, đầu ngón tay truyền đến đau đớn và một giọt máu tươi chảy ra. Huyết Ngọc Ban Chỉ nhất thời phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, chậm rãi lưu chuyển ở trong vực sâu sương mù màu đen này.

Tôi vung tay vẽ, Phá Tự Quyết và Cấm Tự Quyết cùng lúc chồng nhau hiện ra. Tôi biết muốn đối phó với hắn mà chỉ dựa vào Phá Tự Quyết thì chưa chắc đã có hiệu quả, nếu hắn cũng là cấm kỵ giả, như vậy Cấm Tự Quyết này hơn phân nửa sẽ tăng thêm lực khắc chế đối với hắn

Nhưng Tà Thuật Sư lại cười ha ha, hình như không để tôi vào trong mắt, tôi đang muốn đánh ra, hắn lại cười thâm hiểm nói:

- Thằng nhóc đáng thương không ngờ lại không biết, ở trong sương mù dày đặc của địa ngục này, bất kỳ hình thức tấn công nào đều sẽ bị cắn nuốt, cho dù cậu có là cấm kỵ sư cũng vô dụng...

Tôi lập tức kinh ngạc, nhưng tâm niệm chớp động, làm sao có thể bị một câu nói của hắn hù dọa được. Ngay lập tức tôi hừ lạnh một tiếng, Phá Tự Quyết rời khỏi tay và bay ra ngoài, lại trở tay đánh ra một chưởng, Cấm Tự Quyết cũng được đánh ra, đồng thời quát to:

- Nếu đã vậy, hãy để cho anh trông thấy cấm kỵ sư...

Nhưng tôi còn chưa nói hết lời, một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra, Phá Tự Quyết và Cấm Tự Quyết vừa bay ra, ánh sáng đỏ đột nhiên run rẩy, xung quanh vang lên một tiếng kêu kỳ lạ và gió lạ, sương mù màu đen lập tức cuồn cuộn, lập tức cắn nuốt ánh sáng đỏ của hai tự quyết này.....

- Đây chính là lực lượng chết chóc.

Giọng Tà Thuật Sư lạnh như băng nói.

 

0.09906 sec| 2443.547 kb